Tiếng chuông ngân trong sương mù

Chưa vội! Hãy chờ đến sáng rõ. Này có ai từng biết Phượng Vĩ thôn?

  Bẩm mùa thu năm ngoái mạt tướng có đi ngang đây.

  À, Võ Nhân!... Thế ngươi biết tiếng chuông kia chứ? Của một ngôi chùa nào gần đây chăng!

  Bẩm vâng! Đó là Bạch Liên Tự. Và tiếng chuông ấy chắc hẳn là của Hòa Thượng Khổ Hạnh đang công phu...Băng tắt cánh đồng này, có thể đến đó mà không bị người hay biết...

  Tiếng chuông hình như vang từ một cao điểm... Bạch Liên Tự nằm trên một ngọn đồi cao có lẽ...

  Bẩm đúng thế! Chùa nằm trên chót đồi Bạch Liên.

  Đồi Bạch Liên! Nghe hay nhỉ! Ngươi có biết vì sao chùa có được cái tên đó chứ?

  Bẩm vì ngay trên trung tâm đỉnh có một cái hồ sen trắng đẹp vô ngần. Có lẽ bây giờ đã nở và đồi đã thơm hương...

  Thế à! Thì ta đến đó vậy! Ngươi cho lệnh ngựa lên trước đi.

Rồi ghìm giây cương Đào nói tiếp như nói với mình:

  Ngồi bên một ấm trà bốc khói trong lúc này hẳn là ấm cúng! Lâu quá rồi ta chẳng biết đến cái hương vị một chén trà mạn sen.

Tiếng đại hồng chung công phu vẫn ngân. Chuông ngân chầm chậm...rời rạc... đều đều... cho lời kinh trầm trầm, dìu dịu... của một vị sư có lẽ đã già.

Nhảy xuống yên, ném cương cho tên quân hầu, Đào bước vào cổng tam quan.

Hương sen thoang thoảng quanh người mát rượi thơm tho. Đang đi Đào bỗng dừng lại, lặng ngắm cái đẹp hiển nhiên giữa lòng hồ vòng nguyệt trải rộng trước chân đi.

Quả như lời Võ Nhân, sen đã trổ đầy rồi. Trong ánh sáng mờ đục hơi sương, những cánh sen trắng ngần rung rinh đẹp như những nụ cười thanh khiết, đẹp như những chấm trắng linh động của những cánh chim trên nền trời hoàng hôn trong sáng.

Đào lẩm bẩm:

  Lạ! Đồi cao thế này, mà lại tụ thủy được? Nghe nói Võ Nhân vội đáp:

  Bẩm không phải! Hồ chỉ trũng sâu trong lòng đá, chứ không có mạch thủy. Nước lưng đầy theo mưa sa, nhưng nghe nói không hề cạn người ta bảo thế...Không rõ đó là công trình của hóa công hay của con người. Chỉ biết là nó đã có từ ngàn xưa, bao nhiêu đời trước khi ngôi chùa này có và trước khi có một vị hòa thượng biến nó thành một hồ sen bạch cho đến mãi bây giờ.

Đào gật gù...

Rồi cùng với các tùy tướng. Đào đi vòng theo hồ để đến cửa chính

Đào bỗng hỏi Võ Nhân:

  Pháp danh của vị Hòa thượng này là gì nhỉ, ta quên mất.

  Bẩm người hiệu là Khổ Hạnh!

  Ra sao?

  Bẩm, người quả là một bậc chân tu! Mạt tướng đã từng nghe người thuyết pháp. Chắc chắn là tướng công sẽ được hài lòng khi gặp người.

Võ Nhân bước lên các bậc cấp đá hoa, đến gõ nhẹ vào cửa. Và cửa mở khi tiếng gõ lần thứ nhì vừa dứt.

Một khuôn mặt đẹp dịu hiền của một ni cô hiện ra giữa khung cửa với ngọn nến hồng trên tay.

Đào sáng mắt nhìn trong lúc ni cô cúi đầu thi lễ:

  Mô Phật! Xin rước quý ngài vào trong... Hòa thượng người cũng vừa xong thời kinh công phu.

Rồi trang nghiêm, người đứng về một bên chừa lối, tay giơ cao ngọn nến cháy chập chờn.